| L2. Hiện: Member
| Tổng số bài gửi : 41
$Xu : 86
Thanks : 2
|
|
| Tiêu đề: [Oneshot] None Fri Feb 01, 2013 3:35 pm | | | | | | | Fic: None
Author: L2.
Beta: Sù
Diclaimer: by L2.
Genres: Oneshot, sadfic
Rating: 13+
Note: Cái title khá là lừa tình vì đây chỉ là một đoạn cảm xúc ngắn không đầu không đuôi.
Summary:
Lặng yên.
None.
Một mảnh nhàn nhạt như miếng xà cừ. Trắng xóa và giả dối.
Đôi mắt mở bừng.
Nghe như tiếng dương cầm vọng mãi từ năm nào, nhẹ nhàng và mơ ảo.
Mái tóc lẫn vào cơn gió.
Cảm giác mát lành như những ngày còn thơ bé. Lạ lùng và huyền diệu.
Đầu ngón tay tê buốt.
Đây là đâu? …
Năm 1737. Tháng 3. Ngày 15.
“Cậu đi đâu thế? Sao giờ này mới về? Chẳng phải ta dặn không được chạy vặt cho Sciand trước bữa trưa sao?” – Âm thanh nhẹ bẫng lướt ngang, từa tựa làn sương lan về từ quá khứ.
“Chúng ta đã đợi cậu lâu lắm rồi.” – Quen thuộc làm sao.
Nhưng lại như có tia sét đánh vào tim.
Đây là đâu? Họ là ai? Tôi…là ai?
Đó có phải phu nhân tôi? Ông chủ tôi? Những gì tôi đã để mất?
Nhòe nhoẹt, như cơn mơ đau đớn.
Căn phòng nhạt nắng, nghe mưa cuối mùa ẩm ướt ngoài hiên. Tiếng đồng hồ là những thanh thép vàng chạm khẽ vào nhau. Chùm nến pha lê thi thoảng rung nhè nhẹ. Bàn ăn dài và sạch sẽ. Khuôn mặt gầy nhỏ với búi tóc cao quý phái, vầng trán rộng chất chứa thông thái. Tất cả quen thuộc đến mức đáng sợ.
Đây là đâu?
Tan ra.
Năm 1739. Tháng 3. Ngày 15.
“Hãy nhìn nó xem, xinh đẹp biết bao.”
“Rồi mai sau nó sẽ trở thành một tiểu thư đoan trang.”
Đứa trẻ vừa ra đời. Đồng hồ quay một vòng. Thật quen thuộc.
Mọi thứ tan ra. Ngoại trừ ánh mắt ấy. Sâu thẳm và lặng lẽ.
Năm 1744. Tháng 3. Ngày 15.
“Đừng bỏ em lại.” – Đôi mắt nâu ngân ngấn nước.
“Nhanh lên nào tiểu thư. Những đóa hoa sắp tàn cả rồi!” – Chút xa xôi, âm vang.
Nghe gió lướt qua bờ mi.
Năm 1750. Tháng 3. Ngày 15.
“Tiểu thư đừng chạy nữa, phu nhân tìm người đấy.”
“Em không muốn mặc nó đâu, giúp em trốn đi mà!”
“Nhưng thưa tiểu thư…tôi…phu nhân…”
“Đi mà, cho em nghỉ ngày hôm nay thôi! Đi mà Chent!”
“…tôi sẽ đi cùng tiểu thư.”
“Yeh!!! Em biết là Chent sẽ không làm em khóc mà!” – Nụ cười ấy sáng lên giữa buổi trưa long lanh vị nắng.
Năm 1753. Tháng 3. Ngày 15.
“Đi với em!”
“Nhưng…còn chủ nhân…”
“Chạy cùng em! Nhanh lên Chent!”
“…chủ nhân sẽ chết mất…bọn chúng sẽ giết chủ nhân…”
“…”
“…chẳng lẽ Chent không sợ sao? Chạy với em, bọn họ sẽ không tìm thấy chúng ta!”
“…”
“Em sợ! Nhưng Chent đừng lo, Chent không sợ thì cũng không được phép bỏ em lại một mình, em sẽ đi với Chent!” – Đôi mắt ấy còn vương lệ, nhưng khóe môi mỉm cười mạnh mẽ.
Chiều đỏ. Có cả mùi tanh tưởi lẫn bên trong.
Năm 1754. Tháng 3. Ngày 15.
“…”
“Chent thấy không, chúng ta đáng lẽ phải sống! Bọn chúng đáng lẽ sẽ không thể tìm được chúng ta! Tại sao Chent không chạy!” – Khóe mắt ráo hoảnh lệ. Người không hề khóc.
“…” – Yên lặng.
“Họ đã chết! Chent có thể cứu họ sao! Vì sao Chent không tin tưởng em!” – Người gào lên bi phẫn.
Có một nỗi đau nào ấy, đau lắm, nhức nhối lắm, kinh khủng lắm, còn hơn cả những ngọn gông xiết chặt lấy toàn thân này.
Năm 1755. Tháng 3. Ngày 15.
“Tạm biệt người. Và…xin lỗi.” – Nỗi đau mơ hồ ấy, nó đã lớn, đã bấp bênh lắm rồi.
Đóa hồng đỏ thắm giữa trời đông lạnh lẽo. …
Những mảnh hội thoại rời rạc, nhạt nhòa, rồi tan biến, tất cả chỉ còn lại đôi mắt nâu loang loáng nước, nụ cười rạng rỡ hơn ánh mai, ánh mắt khóe môi mạnh mẽ như bông Bất tử ấy, rồi tiếng gào thét dội lại một bản nhạc mượt êm nhưng độc tấu bằng thứ đàn méo mó kinh dị.
Ghê tởm. Cậu ghê tởm chúng. Ghê tởm cái quá khứ hòa lẫn trong máu ấy. Phu nhân, chủ nhân, rồi cả tiểu thư, ba người bọn họ, dám gục xuống trước mặt cậu. Bọn họ không xứng với “những con người đã từng cứu vớt cậu”! Một lũ giả dối ghê tởm! Cái gì mà chúng ta sẽ an toàn, sẽ hạnh phúc chứ! Tất cả là để hành hạ cậu đúng không! Đáng chết!
Nếu họ biết cậu không thể bảo vệ họ, phải chạy đi chứ! Sao họ dám chết trước mặt cậu! Trước đôi mắt kiêu ngạo này! Nếu mình cậu chết, cậu sẽ vẫn yêu quý họ! Cậu sẽ không căm ghét họ! Cậu không bảo vệ nổi họ, vậy sao họ dám…
Họ có biết cậu đau lắm không! Họ có hiểu những mảnh dằm trong tim cậu cứ mỗi năm lại sắc thêm không! Cậu hận họ! Ngày 15 tháng 3 ma quỷ! Đáng chết! Cậu hận con người sinh ra vào ngày ấy! Chết hết đi! …
Đỏ. Tanh tưởi. Không một tia sự sống. Hệt như con thú điên, ra tay tàn sát tất cả.
Những cái Chết. Chúng lan tràn. Thảo nguyên nhuộm hồng như buổi hoàng hôn đau đớn. Xé nát trời chiều.
Tiếng súng. Tiếng la hét, quát tháo. Tiếng van xin. Chúng không chạm nổi đến cậu ta. Con dao bén ngọt ấy lạnh lùng lia đứt mạch máu bất kỳ kẻ nào cậu ta nhìn thấy.
Tội ác vắt thành máu, đau đớn hóa thành dòng. Tanh tưởi. Nhức nhối. Nhớp nháp. Kinh tởm. Cậu ta đứng trên đỉnh tháp, bật cười. Tiếng cười rạn vỡ cứ lớn dần, lớn mãi, cho đến khi mọi thứ chìm vào yên lặng tuyệt đối.
Cậu ta chết. Trái tim vỡ thành một lỗ hổng trào máu. Đỏ kinh người.
Thoáng qua, cánh hoa đỏ thẫm chợt như tươi màu, rồi nhanh chóng úa tàn.
Ngôi mộ trắng lặng yên. …
Không hiểu ai đã bưng bít vụ án năm ấy, nhưng sẽ mãi mãi không có bất kỳ một sinh linh nào biết về ngọn tháp giữa lòng thảo nguyên mênh mông đó nữa. Chỉ có sự lạnh lẽo cô độc vĩnh viễn.
o0o
Năm 1939. Tháng 3. Ngày 15.
“Lại đây nào Chent, nhìn em gái con này. Rồi sau này nó sẽ trở thành một cô bé xinh đẹp.” – Hạnh phúc ngập tràn.
The End. 21h03. 7/1/2013.
by L2.
| | | | |
|
| Sol Kurosaki Hiện: Moderator
| Tổng số bài gửi : 1424
$Xu : 2971
Thanks : 12
|
|
|
| chihirohanami Hiện: Member
| Tổng số bài gửi : 830
$Xu : 2110
Thanks : 10
|
|
|
| L2. Hiện: Member
| Tổng số bài gửi : 41
$Xu : 86
Thanks : 2
|
|
|
| Sol Kurosaki Hiện: Moderator
| Tổng số bài gửi : 1424
$Xu : 2971
Thanks : 12
|
|
|
| L2. Hiện: Member
| Tổng số bài gửi : 41
$Xu : 86
Thanks : 2
|
|
|
| Sol Kurosaki Hiện: Moderator
| Tổng số bài gửi : 1424
$Xu : 2971
Thanks : 12
|
|
|
|