Chương 1:
Gã ăn mày. Đại hiệp sĩ
Hai năm trước...
Cập đầy trên bến đỗ là những chiếc du thuyền hạng sang, từng chiếc từng chiếc khổng lồ xếp kế tiếp nhau, ồn ã. Khắp thành phố treo đầy quốc kì, biểu ngữ “Thủy quốc trường tồn” để kỉ niệm hai mươi năm giải phóng đất nước khỏi ách đô hộ. Như cùng hòa chung niềm vui, người dân đổ dồn ra đường, đa số họ đều mặc những bộ trang phục truyền thống: nam áo phông trắng bên trong, khoác ngoài áo lửng cột tay rộng với nhiều họa tiết cầu kì, dưới là quần lửng, chân đi xan-đan đế cao; còn nữ thì váy tầng ngắn tới đầu gối có quấn thật nhiều đai quanh hông, (riêng với phụ nữ trung niên và người cao tuổi lại là chiếc váy dài qua gối có quấn khăn dày), chân xỏ giày vải, khắp người họ đeo đầy đồ trang sức tự làm, ngó qua trông thật lộng lẫy
Nếu quay trở lại mười năm trước đây, những cảnh này rất khó kiếm. Thủy quốc tuy là một nước nhỏ nằm ở phía Đông Tuyệt Giới nhưng sở hữu số tài nguyên vô cùng phong phú, nguồn nhân công rẻ mạt, lại có vị trí thuận lợi cho quân sự lẫn kinh tế nên nó luôn bị dòm ngó bởi các nước làng giềng như Hỏa quốc, thậm chí là cả Khí quốc và Thổ quốc nằm tận bên phía Tây xa xôi. Suốt hơn năm mươi năm lịch sử, nơi đây được nhắc tới như “quê hương của chiến tranh” hay theo cách ví von của một nhà thơ cổ “Vùng đất bị Chúa lãng quên” Tất nhiên tất cả điều đó giờ chỉ còn là quá khứ nhờ vào tài năng lãnh đạo phi thường của Hán Vương đệ nhất. Ông không chỉ đưa Thủy quốc vươn tới nền độc lập sau năm năm mà còn khôi phục lại kinh tế, củng cố quốc phòng, biến “Đất Chết” năm nào trở thành một trong những cường quốc chỉ trong vòng mười năm gần đây. Đối với nhân dân ông chính là vị Thánh sống, có điều ông ra đi khi còn quá trẻ, lúc mất ông mới được chưa đầy năm mươi tuổi. Vị vua kế nhiệm, Hán Vương đệ nhị, anh trai ông, thật may ngài ấy cũng giống như em mình, là một người vĩ đại.
Quay lại câu chuyện, đúng là thời điểm này hầu như ai cũng đều mang bên mình vẻ mặt hạnh phúc, vui vẻ song “hầu như” không có nghĩa là “tất cả”, ở tận cuối biên giới – nơi ngăn cách giữa Thủy quốc và Hỏa quốc – tên nhóc tóc trắng đang rơi vào hoàn cảnh cực kì tồi tệ, không, tồi tệ thôi thì chưa đủ để mô tả, có lẽ cụm “tuyệt vọng” hay “kì lạ” sẽ hợp hơn. Hắn tỉnh dậy sau một khoảng thời gian dài - mà theo như các nhà khảo cổ đào được hắn nói là ba năm – bị chôn sống. Kì thực, lúc tìm thấy thằng nhóc, không một người nào nghĩ hắn còn sống, họ đã định mổ xẻ cơ thể hắn để nghiên cứu rõ lai lịch “cái xác” nếu như không có ai dũng cảm kiểm tra nhịp tim và hơi thở của hắn, nhưng giờ thì có lẽ là ổn, hắn đã được gửi tới bệnh viện gần biên giới, giờ chỉ cần kiểm tra thêm một số thứ nữa.
-Cậu tên gì? Bao nhiêu tuổi? Quê quán?.....
Ngồi cạnh giường bệnh của tên tóc trắng, vị nữ bác sĩ hỏi liên tục, tay không ngừng ghi chép thông tin vào sổ bệnh.
-Phong....Chấn Phong...còn lại, tuổi, quê quán, những thứ còn lại....tôi không nhớ
-Ngoài tên ra cậu thật sự không nhớ gì sao? Thứ cố nghĩ đi.
Chấn Phong lắc đầu thay cho câu trả lời. Phải, đúng là hắn không nhớ gì ngoài cái tên kể từ lúc tỉnh dậy cho tới giờ, đầu óc hắn trống rỗng.
-Chấn Phong, ừm, các kết quả kiểm tra cho thấy não bộ của cậu hoàn toàn bình thường, các kiến thức cơ bản vẫn còn nhớ, có thể đây chỉ là triệu chứng mất trí nhớ tạm thời do gặp phải chấn động nào đó như là bị sốc chẳng hạn, chắc điều này có liên quan tới lí do cậu bị chôn sống. Chàng trai, rồi cậu sẽ phục hồi trí nhớ nhanh thôi nếu cậu chịu khó tìm kiếm, giờ để một người không nhớ gì như cậu xuất viện tôi cũng hơi áy náy nhưng biết sao được, bệnh viện đã quá tải, nếu giữ cậu ở lại thì chúng tôi sẽ gặp rắc rối. Ừm, tôi thực sự xin lỗi, đây là đồ của cậu, những người đưa cậu vào đây đã cất chúng cẩn thận, hãy kiểm tra kĩ rồi đi khỏi đây. Tạm biệt, tôi còn có việc bận.
Vị bác sĩ vỗ nhẹ vai Phong rồi nhanh chóng đi khỏi, cô trông rất vội. Phong thừ người một lúc, hắn lục lại trong đầu xem liệu còn sót lại chút kí ức nhỏ nhoi nào không nhưng việc làm đó thật vô vọng, hắn không tìm thấy bất kì dữ liệu nào cần thiết, tất cả vẫn chỉ là một màu trắng xóa. Chẳng muốn nấn ná lại cái nơi nồng nặc mùi thuốc khử trùng này, Chấn Phong kiểm tra qua loa túi đồ nữ bác sĩ đưa cho: ba quả lựu đạn, một khẩu súng còn nguyên đạn, hai con dao găm chuyên dụng, ít lương khô và một cuốn sổ tay cũ kĩ, có kẹp ít tiền ở trong. Toàn đồ dành cho lính, có thể...không, mấy thứ lỉnh kỉnh này không gợi lại điều gì cả - Hắn ngán ngẩm rời bệnh viện.
Thế giới bên ngoài, dưới con mắt đen đục này, nó thật xa lạ và mơ hồ. Chân hắn vẫn đang chạm đất, hắn vẫn đang thở nhưng sao hắn vẫn thấy như không tồn tại. Giữa dòng người xuôi dòng, chỉ mình hắn là kẻ đơn độc chạy theo chiều ngược lại – kẻ lạc loài. Hắn chợt rùng mình khi nghĩ tới việc tự tử...
“Ý định điên rồ!” Phong đấm mạnh một cú vào mặt cho tỉnh táo đầu óc; hắn bước đi theo tiếng gọi của dạ dày. Như người ta thường nói có thực mới vực được đạo, ăn cái đã, những chuyện còn lại thì từ từ rồi tính, dù sao lúc no thì nghĩ vẫn tốt hơn khi đói.
Năm sen có lẽ là đủ cho một ổ bánh mì. Nhưng “có lẽ” là “có lẽ”, đó chỉ là một từ để nói về một giả định nào đó; sự thật ở đây, năm sen thậm chí còn không đủ để mua nổi nửa ổ bánh mì, hắn cần thêm những mười sen nữa. Tóc trắng chửi rủa, bỏ ra gần nửa tiếng xếp hàng chờ bỗng thành công cốc, nếu không phải phố xá hiện đang chật cứng người thì hắn nhất định sẽ xốc áo tên chủ cửa hàng béo ị kia lên và ép gã ta phải giảm giá xuống ngay lập tức. Quân giết người, hắn lẩm bẩm, trong vài phút lơ đễnh tên nhóc lỡ tay làm rơi đồng xu xuống nền đường.
Keng! Tiếng đồng bạc va chạm với đường nhựa nghe thật nhỏ, nó theo đà lăn vào một ngõ khuất vắng vẻ phía bên kia làn đường, nằm yên vị dưới chân một gã ăn mày – có lẽ vậy vì khuôn mặt gã ta bị che lấp dưới tấm áo choàng rách bạc màu còn quần áo thì thật bẩn thỉu, nhất là dáng vẻ trông như đang lẩn trốn điều gì đó.
-Ăn cắp!! Lão già khốn kiếp, cấm được đụng vào tiền của ta!! Đứng yên đấy!!
Chấn Phong không nghĩ không rằng vu ngay cho gã ta tội danh “ăn cắp” rồi bất chấp xe cộ đang đi lại, hắn phi sang phía bên kia một cách liều lĩnh. Dân quanh đó, vài người giật mình tránh xa, một số thanh niên khỏe mạnh nhanh chóng đuổi theo “kẻ cắp” theo lời hắn.
“Kẻ cắp” vội xua tay, dường như đang cố nói rằng đấy chỉ là hiểu nhầm song gã cũng buộc phải chạy trốn khỏi đám người hùng hổ đằng sau cũng như tên tóc trắng đang vừa đuổi theo vừa la ó. Khốn khổ thay cho gã, giữa thành phố bốn vòng quanh toàn những kẻ muốn vặn người gã xuống để giật lại “thứ đồ mà gã không hề lấy” thì đường đâu mà trốn? Giờ nếu gã biết bay thì còn có cơ may trốn thoát...Và,...ngạc nhiên, gã “bay” thật!
Thân hình gã bật cao trên không trung, nhảy từ những tấm bạt này sang những tấm bạt khác rồi hạ cánh an toàn trên mái nhà cao tầng. Từ vị trí cao, gã thoát thân một cách dễ dàng trước ánh mắt kinh ngạc của vạn người, kể cả Phong. Hắn ức chế đến độ gần như quên luôn đồng năm sen, miệng không ngừng xỉ vả - lão già đáng chết, ta mà bắt được thì lão hết đời!! Chết tiệt!!
Cuộc rượt bắt ngược đời nhưng không kém phần gay cấn: kẻ trên cao người dưới thấp diễn ra vòng vòng quanh khu phố, kéo dài tới tận trưa, khi lão ăn mày buộc phải nhảy xuống dưới rồi quẹo nhanh vào một con hẻm vắng. Chấn Phong cũng quẹo theo, hắn dồn “tên cướp” vào ngõ cụt.
“Lần này lão thoát bằng niềm tin” Hắn cười khẩy, toan đấm thẳng vào mặt gã cho hả giận song bị gã tránh được một cách dễ dàng chỉ bằng cái nghiêng đầu đơn giản. Gã ăn mày đẩy nhẹ cánh tay hắn, cúi thấp người xuống ngang bụng tên nhóc và đánh thẳng vào. Khi nhận ra được thì đã không có cách nào để tránh, hắn đành nâng gối để làm chếnh hướng cú đấm và dùng tay để chặn đòn đánh hất lên. Bị bắt bài, đối thủ của hắn có đôi chút ngạc nhiên, phản xạ nhanh đến bất ngờ, và lúc tay phải chạm vào đầu gối hắn, gã đã bị đau -
rất đau, rõ ràng là có mang giáp tay. Gã đã quá coi thường đối thủ. Bất giác, gã thấy hưng phấn vô cùng, dường như gã vừa khai quật được một “báu vật” tuyệt vời! “Tên cướp” ngừng tránh đòn, gã cố tình để bị “bắt”.
Phong ghì chặt gã ta xuống, một tay ấn mạnh người gã, một tay lục soát đồ.
-Không, không có, đồng năm sen đâu rồi!! Lão già, lão giấu nó ở đâu?!!
-Ta không lấy và cũng không nhìn thấy nó. Giờ thả ta ra được chưa chàng trai? – Gã nói bằng một giọng khản đặc, trong ngữ điệu vẫn rất lịch sự
-Nói láo!! Rõ ràng ta thấy nó rơi xuống dưới chân lão. Này, hãy thành thật mà khai đi nếu không thì...
-Nếu không thì sao? Cậu có thể làm gì ta? Chàng trai, cậu thấy đồng xu rơi dưới chân ta nhưng cậu có thấy ta nhặt nó không? Người nói láo là cậu mới đúng, chưa nhìn thấy tận mắt mà đã vu oan cho người khác. Giờ cậu thả ta ra được chưa?
Lời gã nói hoàn toàn đúng, hắn đơ mặt, miệng ậm ừ không biết bắt bẻ gì hơn nên quyết định thả gã ăn mày, kèm theo một lời xin lỗi thiếu chân thành. Gã ta cũng chẳng trách móc gì thêm, thậm chí còn vui vẻ là đằng khác, trên khuôn mặt nhăn nheo đầy râu dãn ra một nụ cười. Gã vừa phủi bụi bám trên y phục, vừa thả vào tay hắn một túi đầy tiền rồi rời đi với lời hẹn tái ngộ.
Tên tóc trắng đứng thộn mặt, khó hiểu “Lão ta bị động kinh chắc?”
* *
*
Tranh thủ lúc chờ chiếc “Chiến Rồng” thực hiện cuộc hành trình bay tới Hỏa quốc – nơi diễn ra lễ kết nạp, Chấn Phong nằm ôn lại vài chuyện cũ trong toa. Lật đi lật lại cuốn sổ tay, đọc nhẩm hàng ngàn lần những thông tin rời rạc đến khó hiểu ghi chật kín trên các trang giấy ố vàng, hắn ngáp dài, đời hắn cứ như là “bí mật” luôn đầy rẫy nhưng điều khó hiểu: Sau vụ gã ăn mày khoảng vài tháng, hắn đột nhiên được nhận thẳng vào quân đội mà không từng học qua bất kì trường sĩ quan nào, thậm chí còn được miễn bài kiểm tra xác nhận; tận tới giờ lại còn “bị” ông già Gờ-rá-ìn đề cử làm hiệp sĩ dù vào quân đội chưa đầy hai năm. Phong đã hỏi Đại Hùng vài lần nhưng gã đều nhún vai bảo không biết; lòng đầy hoài nghi song hắn cảm thấy biết ơn hơn là thấy phiền. Ít nhất thì hắn cũng đã được “cứu vớt”....
...Tên trai trẻ cất cuốn sổ vào ba lô rồi quay người ngủ tiếp, lời thông báo loáng thoáng bên tai lắng đi nhanh chóng...
‘Xin thông báo, đã vượt qua địa phận Thủy quốc, tàu đang tiến tới địa phận Hỏa quốc. Nửa tiếng nữa sẽ cập bến, quý khách hãy kiểm tra kĩ lại đồ đạc’
-Đại hiệp sĩ, ngài có nghĩ mình đã quá vội vàng khi quyết định đề cử người này lên làm hiệp sĩ?! Tôi thấy cậu ta không đủ năng lực!
Gã đàn ông mặc giáp bạc tầm chừng ba mươi lăm tuổi đập mạnh tay xuống bàn, y kiên quyết phản đối quyết định đề cử của vị Đại hiệp sĩ. Qua chiếc mũ choàng bạc màu, nhân vật ngồi đối diện dường như không thèm để ý tới, ông chỉ gật gù vài ba cái:
-Hắc Hổ, ta bảo được là được, cậu dám chống lại? Giờ ta đang bận, nếu gặp được Linh Phi thì bảo con bé tới ngay điện thờ Nữ Hoàng, tạm biệt.
Nói nửa chừng, ông quay người bước nhanh, vẫy tay ra hiệu “dù nói gì thì ta cũng sẽ giữ nguyên ý định” Hắc Hổ dõi theo dáng vẻ của Đại hiệp sĩ lòng vô cùng ấm ức, bàn tay y vô tình vô thành hình nắm đấm.
Không thể tin được, y lầm bầm
Chú ý:
-Đã sửa lại chap 0
-Chap này hơi vụng nhưng kệ nó đi =]]
-Đọc thế này chắc biết Grain là lão già nào rồi nhỉ =]]